Arda Güler: “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo? Không, tôi còn là một chiến binh”

Tác giả CG - Chủ Nhật 11/05/2025 15:18(GMT+7)

Zalo

20 tuổi, Arda Güler muốn mình là một người dẫn lối cho thế hệ mới ở Thổ Nhĩ Kỳ. Và câu chuyện mà anh kể trên The Players’ Tribune có thể là nguồn cảm hứng nào đó cho những cô cậu bé ngoài kia không từ bỏ ước mơ của mình.

Arda Güler “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo Không, tôi còn là một chiến binh” 1
 

1. Gửi đến tất cả em nhỏ ở đất nước xinh đẹp của tôi. Đã đến lúc tôi kể câu chuyện của mình với các bạn. Toàn bộ câu chuyện. Tôi suy nghĩ rất nhiều về tương lai của chúng ta trên khía cạnh một quốc gia bóng đá. Tôi hy vọng hành trình của mình sẽ truyền cảm hứng cho các bạn, và giúp các bạn nhận ra rằng bất cứ điều gì cũng đều có thể với các cô cậu bé ở Thổ Nhĩ Kỳ.

Vài năm trước, tôi cũng như các bạn. Năm 12 tuổi, tôi khát khao có được một chiếc PlayStation. Các bạn chẳng thể hiểu tôi muốn có nó đến mức nào đâu. Hàng ngày tôi đều xin bố để được mua. Tất cả những gì tôi muốn là được chơi FIFA 17.

Hồi nhỏ, tôi không chơi trò chơi điện tử nhiều quá đâu bởi tôi luôn ra ngoài đường đá bóng. Nhưng một ngày, một người bạn sở hữu chiếc PS4 với trò FIFA 17, và đó là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời của chúng tôi. Khi chúng tôi vào chế độ career mode, có Alex Hunter. Úi chà, bùng nổ phết.

Các bạn có nhớ Alex Hunter không? Một số bạn có lẽ còn quá nhỏ nên có thể không biết. Nhưng FIFA 17 có chế độ chơi The Journey, và bạn sẽ vào vai cậu bé với cái tên Alex này. Bạn bắt đầu từ con số 0 và cố gắng để được CLB lớn chiêu mộ. Nếu bạn làm được, họ sẽ đưa bạn bước ra khỏi đường hầm, đứng cạnh những ngôi sao như Cristiano Ronaldo.

Với chúng tôi, đó còn hơn cả một trò chơi. Đấy là ước mơ được thể hiện trên màn hình TV. Chúng tôi nghiện trò chơi này lắm. Mỗi lần từ nhà bạn về, tôi lại xin bố mua PS. “Con hứa sẽ chăm học và học giỏi”.

Arda Güler “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo Không, tôi còn là một chiến binh” 2
 

Nhưng các bạn cũng biết phụ huynh Thổ Nhĩ Kỳ rồi đấy. Suốt thời gian dài, bố tôi chỉ bảo: “Con đợi một chút, bố sẽ sửa lại mấy thứ…”

Tôi không chắc mình hiểu ý bố, nhưng một ngày sau khi đi học về, có một cái hộp ở trên bàn ăn. Đó là một cái hộp PlayStation.

Sau đó, tôi phát hiện ra trò FIFA của mình không có chế độ Journey. Tôi không tìm được Alex Hunter. Những cái tên ở đây lạ lắm. Khi tôi muốn là Cristiano Ronaldo, tôi phải chọn một CLB có cái tên là “MD White”.

Tôi hỏi bố: “Bố có chắc là đúng trò FIFA không? Có cái gì đó kỳ lạ lắm”.

Bố nói: “Chắc mà. Con thử tắt đi rồi bật lại xem sao?”

“Bố…”

“Sao? Có khi phải cần Internet”.

Tôi đã chơi như thế suốt nhiều tuần. Tôi không bao giờ chơi thử game bóng đá nào khác ngoài FIFA nên tôi chỉ nghĩ là phiên bản của tôi khác. Cho đến một ngày, những người bạn đến chơi và họ hỏi: “Arda ơi… đây là cái gì?”

“Ý các cậu là sao? FIFA mà. Đây là game bóng đá mà”.

Họ nói: “Bạn ơi, Fenerbahçe đâu? Sao toàn cái tên lạ hoắc thế này. Bố lừa cậu rồi”.

Bọn họ cười phá lên, tôi cũng cười cùng, dù trong lòng thì xấu hổ lắm. Nhưng tôi không quan tâm là mình chơi FIFA đểu. Tôi vẫn yêu thích nó. Tôi không cần một sân bóng hay khung thành đích thực, hay một chiếc PlayStation mới. Ngay cả khi xếp đá làm khung thành tôi vẫn vui. Đấy chính là tinh thần của người Thổ Nhĩ Kỳ.

Các bạn có hiểu thông điệp mà tôi đang chia sẻ không? Tôi không lớn lên trong gia đình giàu có. Tôi không phải con của một cầu thủ. Tôi lớn lên ở tầng một của một chung cư tại Ankara, với một người mẹ ở nhà làm nội trợ và bố điều hành một tạp hóa nhỏ bị phá sản.

Arda Güler “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo Không, tôi còn là một chiến binh” 3
 

2. Sau một thời gian, bố mẹ tôi mở một cửa hàng mới, điều đó giúp gia đình cũng bớt khó khăn hơn. Nhưng khi Fenerbahçe muốn có tôi vài năm sau, chúng tôi không thể chỉ nghĩ về bóng đá được. Chúng tôi cần tiền.

Suốt 3 tháng, chúng tôi đã đắn đo suy nghĩ vì một quyết định như thế có thể thay đổi cả cuộc đời. Năm đó tôi 13 tuổi và cha mẹ không muốn tôi xa nhà sớm. Ước mơ của tôi là được thi đấu cho Fenerbahçe, nhưng chúng tôi cũng biết đây là quyết định quan trọng với nhiều rủi ro. Không ai có thể đảm bảo tôi sẽ thành cầu thủ chuyên nghiệp.

Cuối cùng tôi bảo bố: “Nếu con chết đuối, con muốn chết đuối ở biển lớn”.

Tức là Istanbul.

“Nếu sau 6 tháng con vẫn ổn, bố mẹ sẽ bán hết mọi thứ và đi cùng con”.

Ngày chúng tôi rời Ankara, bố đã gọi toàn bộ họ hàng người thân, có lẽ khoảng 30 người. Hôm đó là sinh nhật tôi nên chúng tôi tổ chức với một chiếc bánh lớn, còn mẹ thì khóc không dứt. Tôi chưa từng thấy một sinh nhật nào nhiều nước mắt như thế. Tôi hứa sẽ làm mẹ tự hào và chúng tôi sẽ sớm đoàn tụ ở Istanbul. Còn cuộc nói chuyện tôi nhớ nhất là với chị gái, người chị hơn tôi 8 tuổi.

Trước khi chúng tôi bước vào xe, chị nhìn vào mắt tôi và nói: “Arda, em hãy lo cho gia đình nhé. Arda à, em phải làm được nhé”. Đó chính là những gì chị gái nói với tôi. Khi bạn 13 tuổi, thật khó mà hiểu được cảm giác này. Bạn đang chơi bóng vì niềm vui, và đột nhiên tương lai cả gia đình phụ thuộc vào bạn. Tôi nhớ khi đang trên đường đến Istanbul, tôi nhận được món quà sinh nhật từ bố. Đó là một cuốn sổ, ở bìa có dòng chữ lớn: ARDA 10.

Tôi mở nó ra và viết vào đó ước mơ của mình: Số 1: Thi đấu cho đội một Fenerbahçe. Sau đó bố nhìn cuốn sổ và bảo tôi viết ra tất cả những người đã giúp đỡ tôi.

Khi chúng tôi đến Học viện Fenerbahçe, tôi xem giờ, lúc đó là 19:07. Năm thành lập câu lạc bộ, có lẽ đúng là định mệnh. Nhưng cuộc sống không phải chế độ Journey trên FIFA. Vài tháng sau, tôi nhớ nhà đến mức muốn quay về Ankara. Thực sự tôi đã muốn từ bỏ ước mơ.

Arda Güler “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo Không, tôi còn là một chiến binh” 4
 

Ở trong đội, tôi thấy mình bị cô lập vì tôi được đôn lên lứa hơn một tuổi, cùng với 6-7 đứa Istanbul đã ở CLB từ lâu. Nhưng tôi là người duy nhất được thi đấu. Mấy đứa kia nói theo kiểu: “Sao thằng nhóc Ankara lại được ra sân”. Đấy, mọi chuyện chính trị đến mức như vậy. Chúng cô lập tôi.

Nhưng chỉ 4 tháng sau khi tôi xuất hiện, HLV nói: “Arda, cậu là đội trưởng của chúng ta”.

Tất nhiên, mấy thằng nhóc ở địa phương rất khó chịu. HLV nói tiếp: “Arda, cậu là số 10 của chúng ta”.

Mấy thằng nhóc càng phát điên. Các bạn biết không, số 10 là số rất cao quý ở Thổ Nhĩ Kỳ, kể cả với lứa U14. Đó không chỉ là “cầu thủ sáng tạo” mà còn là vị cứu tinh. Đó là Alex, hãy lên YouTube và xem anh ấy nhé.

Khi nhận tin đó, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự nhưng cũng khá sợ hãi. Họ bảo tôi hãy chỉ huy màn khởi động. “Nâng cao gối! Tăng tốc!”. Tôi không thích làm việc đó vì quá nhút nhát. Tôi nhớ gia đình.

Một ngày, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục được. Nhưng tôi cũng không dám nói với bố vì tôi quá sĩ diện. Nhưng tôi cũng biết cả nhà đang cân nhắc việc đến Istanbul, thế nên tôi bảo bạn cùng phòng là: “Nhắn tin cho bố tớ, nói rằng Arda không ổn. Chỉ cần nói rằng tớ cần giúp đỡ”.

Và nó hiệu quả thật. Sau tin nhắn đấy, cả nhà chuyển đến Istanbul sống cùng tôi. Họ đã bán nhà, đóng cửa hàng. Họ từ biệt bạn bè để đặt cược tương lai vào cậu con trai bé bỏng của họ.

Rồi đến một hôm, Fenerbahçe gọi tôi lên đội một đá giao hữu. Khi ấy tôi 15 tuổi, thậm chí còn chưa từng tập với đội một. Các anh lớn ở đó lực lắm. Luiz Gustavo... 80kg, cơ bắp săn chắc. Còn tôi? Chẳng có gì, chỉ có da bọc xương.

Arda Güler “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo Không, tôi còn là một chiến binh” 5
 

Tháng 8/2021, HLV Vítor Pereira gọi tôi lên chuẩn bị cho trận đấu chính thức đầu tiên của tôi, trận sân nhà gặp HJK Helsinki. Đội lúc đó có nhiều chấn thương, và khi 1 trong 4 cầu thủ rời sân ở hiệp 2, thầy Pereira quay ra băng ghế dự bị và thấy còn lại 3 cầu thủ.

Người đầu là thủ môn. Người thứ hai cũng là thủ môn. Người thứ ba là cậu nhóc 15 tuổi trông như thằng bé nhặt bóng.

“Arda, chuẩn bị đi”. Tim tôi bỗng dưng đập rất nhanh. Khi chơi PlayStation thì chỉ có tay cầm rung lên thôi. Còn ngoài đời thì cả cơ thể bạn run rẩy. Nhưng bằng cách nào đó, tôi lấy lại bình tĩnh khi bước vào sân. Và tôi nhớ đến ước mơ thứ 2 trong cuốn sổ tay: Ghi bàn đá phạt cho Fenerbahçe.

Rồi chúng tôi được hưởng một quả đá phạt ngoài vòng cấm, nhưng tôi biết nó thuộc về José Sosa, chuyên gia đá phạt người Argentina. Bạn không thể tranh giành với Sosa trừ khi bị điên, và có lẽ tôi điên thật.

Arda Güler “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo Không, tôi còn là một chiến binh” 6
 

Tôi đứng cạnh anh ấy và sẵn sàng sút bóng. Tôi nghĩ anh ấy hơi sốc. Anh ấy không biết nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, còn tôi không biết tiếng Tây Ban Nha, nên tôi dùng tiếng Anh: “Em sút được không?”

Sosa không nói gì.

Tôi tiếp: “Em hay anh?”

Sosa im lặng. “Em hay anh?”

Đột nhiên khán giả ồ lên. Máy quay ở sân đã zoom vào gương mặt tôi. Họ có thể đọc khẩu hình rằng tôi muốn đá, và tôi nghĩ họ thích sự can đảm mà tôi thể hiện. Nhưng Sosa thì sao?

Anh ấy vẫn là người thực hiện cú đá. Và không thành công. Nhưng tôi sẽ luôn nhớ khoảnh khắc đó cũng như phản ứng của người hâm mộ.

Arda Güler “Bạn thấy tôi là cầu thủ sáng tạo Không, tôi còn là một chiến binh” 7
 

 

3.

Một phần nội dung bài viết dành cho thành viên Bạch Kim
Đăng nhập hoặc nâng cấp thành viên để truy cập toàn bộ nội dung chuyên sâu, không giới hạn.
Nâng cấp thành viên Đăng nhập
Bạn cần hỗ trợ vui lòng liên hệ

 

Lược dịch từ The Players’ Tribune

Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Lamine Yamal và khởi đầu vượt ngoài tầm với của cả Messi

Bóng đá là thế giới đầy cảm xúc, nơi người ta dễ dàng thổi phồng giá trị của một cầu thủ chỉ sau vài khoảnh khắc toả sáng. Nhưng với Lionel Messi, mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Sẽ chẳng ích gì khi khen ngợi anh quá nhiều, bởi ngay cả những lời tán dương tưởng như phóng đại nhất cũng đều là sự thật.

Danke, Thomas Muller!

Khi mặt trời khuất bóng và bầu trời Fröttmaning chuyển từ xanh sáng sang đen sẫm lúc 20h51, Thomas Müller cầm chiếc đĩa bạc Bundesliga lấp lánh, leo lên hàng rào để trao nó tận tay những CĐV ở khán đài Südkurve, nơi đã bao lần hát vang tên anh. Họ đã hô vang “Müller, Müller” như muốn ngăn dòng thời gian lại, níu giữ những gì sắp sửa khép lại.

Trent Alexander-Arnold sẽ mang lại điều gì cho Real Madrid?

Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực theo đuổi, Real Madrid sẽ sở hữu Trent Alexander-Arnold vào mùa hè năm nay. Câu hỏi đặt ra là: hậu vệ phải người Anh có thể mang theo những gì trong hành trang gia nhập CLB vĩ đại nhất thế kỷ 21?

Vũ khúc buồn của Lamine Yamal

Văn hào Dostoievski từng nói: “Cái đẹp cứu rỗi thế giới”. Nhưng hôm nay, Lamine Yamal và thứ bóng đá vị nghệ thuật của chàng trai 17 tuổi này đã không thể cứu rỗi Barcelona.

X
top-arrow