Nhà Lampard trong mắt người West Ham

Tác giả Tsubaba - Thứ Ba 24/06/2025 22:03(GMT+7)

Zalo

Có một thời, người ta nhắc đến cái tên Lampard là nghĩ ngay đến West Ham. Đó là một thứ tình cảm gần như thiêng liêng ở Upton Park. Người đã làm nên sợi dây liên kết ấy là Frank Lampard cha, một người gắn bó với màu áo bã trầu suốt hơn 20 năm.

509360663_1040773881569367_8767614956274306177_n
 

Từ năm 1964, ông đã có mặt trong đội trẻ West Ham. Ba năm sau ra mắt đội một. Rồi từ đó là 18 mùa giải nối dài bằng mồ hôi, đầu gối trầy xước và trái tim trung thành. 670 trận đấu chính thức chỉ kém duy nhất Billy Bonds, một đồng đội cùng thời đủ để tên ông trở thành một phần lịch sử của CLB.

Hai chức vô địch FA Cup vào các năm 1975 và 1980, cùng vô số trận đánh cống hiến, Frank Lampard Sr. không chỉ là một cầu thủ giỏi. Ông là một phần máu thịt của West Ham.

Sau khi treo giày, ông quay lại Upton Park trong vai trò trợ lý huấn luyện viên, phục vụ dưới trướng anh rể mình, Harry Redknapp từ năm 1994 đến 2001.

Chính quãng thời gian ấy, con trai ông, Frank Lampard Jr. bước chân vào lò đào tạo của đội bóng. Một cậu bé 16 tuổi ký hợp đồng học việc năm 1994, rồi hai năm sau ra mắt đội một khi mới 17 tuổi.

Là con của huyền thoại, lại có chú dẫn dắt, Lampard Jr. không tránh khỏi điều tiếng “con ông cháu cha”. Nhưng mà, tài năng của Lampard Jr. là thật. Trong 5 mùa, cậu đá 187 trận, ghi 39 bàn từ tuyến giữa - những con số biết nói.

“Là con trai của Frank Lampard đồng nghĩa với việc tôi bị xét theo những tiêu chuẩn khác với mọi cầu thủ còn lại,” anh chia sẻ trong cuốn tự truyện.

“Một bộ phận cổ động viên tin rằng tôi không đủ giỏi để đá chính, nên tôi được ngồi dự bị như một kiểu ‘ân huệ gia đình’ nào đó. Và họ không ngần ngại thể hiện điều đó mỗi lần tôi bước ra khởi động.”

Lampard Jr. cảm thấy ghê tởm khi Chủ tịch CLB, ông Terence Brown dám nghiêm túc đặt ra khả năng có sự thiên vị.

“Tôi bắt đầu nghi ngờ những người điều hành CLB, và kể từ thời điểm đó, tôi không bao giờ còn tin họ nữa.”

Nhà Lampard trong mắt người West Ham 1
 

Thời điểm tồi tệ nhất trong sự nghiệp của Lampard Jr. ở West Ham đến khi anh mới 18 tuổi: anh bị gãy chân và nghe thấy cả tiếng reo hò từ chính cổ động viên nhà.

Sự sỉ nhục nặng nề đến mức anh thừa nhận mình đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ bóng đá.

“Tôi đã cố không nghĩ nhiều về những gì xảy ra ngày 15/3/1997, nhưng thật khó để quên được. Hôm đó chúng tôi làm khách trên sân Aston Villa. Tôi lao vào tranh bóng thì gót giày bị kẹt xuống mặt cỏ. Cơn đau chạy dọc chân và tôi biết ngay là mình đã gãy xương.”

“Khi được khiêng qua khán đài đội khách ở sân Villa Park, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay, cả tiếng reo hò. Tôi thấy buồn nôn thực sự.”

“Tôi đã từng nghĩ đến việc bỏ bóng đá luôn. Tôi thà đi làm hành chính 8 tiếng một ngày với bạn bè còn hơn là mỗi tuần bị 30.000 người sỉ vả như vậy.”

Tháng 5 năm 2001, Redknapp bị sa thải. Lampard cha cũng rời đội. Và Frank Jr. cảm thấy bị ghẻ lạnh, bị nhìn bằng ánh mắt nghi kỵ đơn giản vì là "con của Lampard" đã quyết định ra đi.

Tháng 6 năm ấy, cậu đầu quân cho Chelsea. Phần còn lại, là trang sử khác. Từ một cậu bé Đông London, Lampard trở thành huyền thoại ở Stamford Bridge với 648 trận, 211 bàn và là chân sút vĩ đại nhất lịch sử Chelsea.

(via Míra Šifta, Sky Sports)

Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Liam Delap: “Số 9 ở Chelsea chỉ là con số sau lưng áo đấu mà thôi!"

Tân binh trị giá 30 triệu bảng của Chelsea là một chàng trai cực kỳ điềm đạm. Anh chào đón nhóm phóng viên bằng sự thân thiện trước khi bước vào buổi phỏng vấn chính thức đầu tiên kể từ khi gia nhập đội bóng thành London từ Ipswich Town hồi đầu tháng và trả lời mọi câu hỏi với sự thẳng thắn như chính cách anh thi đấu trên sân.

Ở tuổi 38, Messi còn muốn gì trên sân cỏ?

Khi đã chạm tới đỉnh cao nhất của vinh quang, điều duy nhất Messi có được chính là sự bình yên trong tinh thần. 38 tuổi đời, hơn 20 năm chơi bóng chuyên nghiệp, hơn 1000 trận đấu, 8 Quả bóng Vàng, 1 World Cup, hàng chục chức vô địch lớn nhỏ... nhưng Messi vẫn chưa dừng lại. Và điều anh muốn, chưa bao giờ chỉ là chiến thắng.

X
top-arrow