Sergio Aguero: "Bố chưa bao giờ khen tôi chơi tốt, và chính điều đó giúp tôi có ngày hôm nay"

Tác giả Nam Khánh - Thứ Hai 12/05/2025 16:51(GMT+7)

Zalo

Trong một chuyến hành quân tới Madrid vào năm 2007, HLV trưởng khi ấy của Lokomotiv Moscow là Anatoliy Byshovets đã nói rằng việc xem Sergio Agüero thi đấu giống như đến tham quan bảo tàng Prado vậy. Pep Guardiola từng gọi anh là một huyền thoại.

s1
 

Jorge Valdano từng nói rằng Agüero là một cầu thủ có thể sáng tạo ra bất cứ điều gì, ở bất cứ đâu, một cầu thủ bóng đá độc nhất vô nhị, không biết sợ hãi là gì, mặc dù ông đã sai về chuyện này. Lionel Messi từng bảo rằng Agüero đã làm được những điều không tưởng. Diego Maradona từng so sánh Agüero với chính mình, thậm chí đã có lần gọi điện xin lỗi vì đã không cho anh ra sân nhiều hơn. “Tôi đúng là một thằng óc c*t,” Maradona thừa nhận.

Tuy nhiên, trong suốt những năm tháng còn xỏ giày chinh chiến, người mà Agüero thực sự muốn nghe những lời khen ngợi nhất lại chưa từng làm điều đó. Khi cựu ngôi sao của Manchester City tuyên bố giải nghệ ở tuổi 33 vì buộc phải dừng chân do vấn đề tim mạch, mọi áp lực tích tụ từ khi anh ra mắt thế giới bóng đá chuyên nghiệp vào năm 15 tuổi đã vỡ òa. Cha của Agüero đã gọi điện và nói rằng ông chưa từng thấy một cầu thủ nào giỏi hơn anh. Thời điểm ấy, Agüero đã chơi 786 trận và ghi 427 bàn thắng. “Ba đợi đến khi con giải nghệ mới chịu nói thế ư?!” Agüero đáp lại. “Lúc đó, tôi vừa vui lại vừa chua xót,” anh kể. “Cuối cùng thì ông ấy cũng nói được điều gì đó tốt đẹp.”

Giờ thì những ngày cuối tuần của Agüero đã chẳng còn như trước đây nữa. Đời anh đã không diễn ra như dự định và dĩ nhiên là anh ước mình vẫn có thể tiếp tục thi đấu. Dấu chấm hết của sự nghiệp cầu thủ huy hoàng mà danh thủ người Argentina đã tạo dựng được thật đáng sợ, vào cái ngày định mệnh của tháng 10 năm 2022 ấy, khi cơn chóng mặt, mờ mắt và ngạt thở bủa vây anh, còn tim thì đập loạn xạ. Nhưng trong nụ cười của anh vẫn ẩn hiện nét tinh nghịch quen thuộc, pha lẫn sự nhẹ nhõm, khi anh nói: “Bây giờ tôi có thể nhàn nhã ngồi nhâm nhi Gin Tonic ở Cannes.” Cậu bé tài năng trẻ ngày nào được đặt biệt danh theo một nhân vật hoạt hình Nhật Bản giờ đây đang ở thành phố Pháp này để tham dự buổi ra mắt bộ phim tài liệu “Kun by Agüero”, một cơ hội để anh chiêm nghiệm về cuộc hành trình dài mà mình đã đi qua, như một liệu pháp tinh thần. Và cốt lõi của bộ phim ấy, là câu chuyện về một cậu bé và người cha của mình.

Sergio Aguero Bố chưa bao giờ khen tôi chơi tốt, và chính điều đó giúp tôi có ngày hôm nay 1
 

“Mọi người đều đã biết về sự nghiệp bóng đá của tôi rồi; giờ tôi muốn kể cho họ nghe về cuộc đời mình, về cuộc hành trình của cá nhân tôi, để thấy những hy sinh mà tôi đã phải trải qua,” Agüero chia sẻ. “Hồi bé tôi cứ nghĩ: ‘Ôi dào, bóng đá dễ ợt ấy mà: Mấy ông này chẳng cần phải tập tành gì, chỉ việc thong thả gãi bi thôi.’ Hoàn toàn không phải thế. Và điều quan trọng nhất là phải có những người luôn sát cánh đồng hành bên cạnh bạn. Đối với tôi, đó là bố. Ông ấy, có thể nói là, rất nghiêm khắc.”

Thật ra mô tả người đàn ông ấy bằng hai chữ “nghiêm khắc” đã là nói giảm nói tránh rất nhiều rồi. Leonal del Castillo từng là một cầu thủ giỏi hơn cậu con trai của mình, ít nhất thì theo lời ông khẳng định với Agüero là vậy, nhưng lại không có cơ hội để vươn mình trên con đường bóng đá. Theo lời kể của Agüero, cha anh chưa bao giờ hài lòng, chưa bao giờ - dù chỉ một lần, nói rằng anh đã chơi tốt. Về mặt cảm xúc, tác động của điều này rất sâu sắc và lâu dài; về mặt chuyên môn cũng thế: Đây chính là nền tảng tạo nên tinh thần quyết thắng trong anh – như thể một cơn đói vô tận. Và về mặt kinh tế thì chắc chắn là vậy: Một cậu bé lớn lên ở khu Los Eucaliptus, Quilmes, gánh trên vai trách nhiệm đổi đời không chỉ cho chính mình mà còn cho cả gia đình. Trên thực tế, Agüero đã là một cầu thủ “chuyên nghiệp” từ khi còn chưa tròn 10 tuổi.

Sergio Aguero Bố chưa bao giờ khen tôi chơi tốt, và chính điều đó giúp tôi có ngày hôm nay 2
 

Leonel thường đưa cậu con trai của ông đi khắp Buenos Aires, từ đội bóng này sang đội bóng khác, đá tầm 4, 5 trận mỗi ngày. Đôi khi ông đặt ra mục tiêu yêu cầu anh phải ghi bàn ngay trong hiệp một, và nếu anh làm được điều đó, Sergio sẽ không còn ra sân trong hiệp hai nữa; lúc ấy anh đã lên đường đi đến trận đấu kế tiếp rồi. Một ngày nọ, Agüero phát hiện ra cha mình đã được trả tiền cho những lần anh ra sân trong các trận đấu đó. Sau này, khi đã trở thành một ông bố trẻ, anh đã quyết định không để cha quản lý tài chính của mình nữa. Vào ngày tuyên bố giải nghệ, Agüero đã liên tục ngước lên nhìn quanh như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Mẹ anh, bà Adriana, tin rằng anh đang tìm cha mình, nhưng Leonel đã không xuất hiện. “Nếu nó thực sự muốn tôi đến, nó sẽ chủ động gọi cho tôi,” cha anh nói trong bộ phim tài liệu. 

Chắc hẳn phản xạ ban đầu của nhiều người là sẽ coi cha anh như “kẻ xấu” trong câu chuyện này, nhưng Agüero lại không nghĩ vậy: “Suy cho cùng, nếu ông ấy không như thế, chắc gì đời tôi đã được như ngày hôm nay.” Anh chia sẻ, giọng trầm lắng, chậm rãi, pha chút e dè và nhạy cảm, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên những nét hài hước, kèm theo nụ cười tinh nghịch quen thuộc.

“Cần phải nghĩ theo hướng ngược lại. Nếu mà bố không thúc ép, không khắc nghiệt với tôi đến vậy thì đời tôi sẽ ra sao?” Agüero nói. “Ở mấy khu ổ chuột giống như khu tôi sống thuở đó có đầy rẫy những thứ cám dỗ tệ nạn, đám nghiện ngập xuất hiện ở khắp mọi nơi, ngóc ngách nào cũng có ma túy. Hồi ấy, tôi đi qua những con hẻm và ngửi thấy mùi cần sa nồng nặc. Thật ra ban đầu tôi không biết cái mùi đó là gì, nhưng khi tôi kể với bố thì ông đã nổi điên lên: ‘Ở đâu?!’. Ở cái chốn đó, dù có 3 mạng người bị bắn ch.ết thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng giờ nghĩ lại thì, không, chuyện đó không bình thường chút nào hết. Tôi hay ra đường dạo chơi, đá bóng. Tất cả những gì tôi muốn là chơi bóng, nhưng những mối nguy tệ hại luôn rình rập ở khắp mọi nơi.”

“Mãi sau này tôi mới nhận thức được rằng bố mẹ mình đã phải vất vả đến nhường nào. Rất khó để tìm được một lối thoát và ngóc đầu lên trong xã hội, khu ổ chuột đó như muốn nuốt chửng mọi thứ. Tôi đã rời đi vào năm 12 tuổi và 1 năm sau trở lại thăm chốn đó, lúc ấy cậu bạn hàng xóm từng chơi bóng với tôi đã lâm vào cảnh khốn cùng, phải vào khám vài lần. Tôi không thể tin nổi. Chúng tôi từng cùng nhau đá bóng cơ mà.”

“Khi lớn hơn, tôi đã hỏi bố tại sao ông không bao giờ khen ngợi tôi đã chơi tốt,” Agüero kể. “Ông bảo rằng ông không muốn tôi nghĩ mình là số một rồi trở nên kiêu ngạo. Ông cho rằng cách nuôi dạy đó sẽ giúp tôi giữ vững đôi chân trên mặt đất. Ông luôn tỏ ra cáu giận với tôi sau các trận đấu. Ông cũng không muốn có bất kỳ ai khác khen ngợi tôi. Ông thậm chí còn muốn kiểm soát cả bạn bè tôi nữa. Mối quan hệ giữa tôi và ông cứ như một vòng lặp vô tận: Tốt lên, xấu đi, tốt lên, xấu đi, tốt lên, rồi lại xấu đi… Chúng tôi khiến nhau phát điên, nhưng ông là bố tôi, và tôi sẽ luôn yêu ông như thế. Bộ phim tài liệu này một phần là để hỏi… tại sao ông lại nói những lời đó? Tại sao ông lại nuôi dạy tôi theo cách ấy.”

Ông ấy đã xem bộ phim chưa? Agüero mỉm cười. “Chưa, nhưng ông ấy có góp mặt trong đó, vậy nên… Ông đã gọi cho tôi. Tôi đã nói: ‘Nghe con bảo này, cứ thoải mái nói bất cứ điều gì ba muốn. Con đã kể hết những cảm nhận của mình rồi, vậy nên ba cứ làm y như thế thôi.’ Ông trả lời: ‘Ờ, được thôi’… Chắc là ông đã xem đoạn trailer rồi. Để xem ông sẽ phản ứng thế nào khi xem hết bộ phim. Có thể ông sẽ cảm thấy tuyến truyện về mình bị phóng đại quá đà. Nhưng giờ thì ông ấy vẫn ổn. Nếu thực sự khó chịu thì ông đã không nhắn tin với tôi rồi. Ông đã biết sơ sơ về những gì được kể trong bộ phim đấy. Mấy bà chị tôi có gọi cho ông, và ông chỉ bảo: ‘Bố có làm gì đâu, bố chỉ nói với thằng nhóc là nó đá bóng dở ẹt thôi.’Ông cứ đùa mãi như thế.”

“Dù sao thì,” Agüero bật cười. “Tôi cũng đã bảo với ông: ‘Cũng nhờ có bố mà con mới được như ngày hôm nay, được ngồi ở Cannes như bây giờ.”

Sergio Aguero Bố chưa bao giờ khen tôi chơi tốt, và chính điều đó giúp tôi có ngày hôm nay 3
 

Đó là một cuộc hành trình rất dài khởi đầu từ nơi anh lớn lên, một trong những minh chứng cho những gì mà cựu tiền đạo người Argentina đã đạt được cùng các đồng đội của mình. Phải mất một lúc lâu, và thực tế là cuối cùng lại thành ra 6 người vì anh cũng muốn góp mặt, để Agüero chốt hạ câu trả lời khi được yêu cầu chọn ra một đội bóng 5 người gồm những đồng đội xuất sắc nhất mà anh từng sát cánh: Trước tiên là Messi, rồi tới chính bản thân anh. Emiliano Martínez trấn giữ khung thành. Vincent Kompany - “phải có ai đó biết tắc bóng, gạt giò chứ” - David Silva và Kevin De Bruyne. HLV trưởng là Pep Guardiola.

Xuất phát điểm là Independiente, rồi sau đó Agüero rời đi ngay sau sinh nhật tuổi 18 để đến với Atlético Madrid.  Cho tới tận đêm trước ngày khởi hành anh mới biết rằng mình sẽ phải đi một mình, và cú sốc ấy đã khiến anh rất đau đớn. Khi cảm thấy Atlético không đủ sức để hiện thực hóa những tham vọng to lớn của mình, anh đã quyết định mình cần phải ra đi. Ban đầu, điểm đến trong mơ của Agüero là Real Madrid, nhưng Atlético đã ngăn cản quyết liệt; thay vào đó, giám đốc điều hành Miguel Ángel Gil Marín của CLB này đã gọi cho Manchester City, nơi mà về sau anh sẽ trở thành một huyền thoại.

“Ban đầu tôi không biết một chữ tiếng Anh bẻ đôi nào hết,” Agüero bật cười. “Pablo Zabaleta đã giúp đỡ tôi rất nhiều. David Silva cũng thế, cả Yaya Touré, [Carlos] Tevez nữa. Mỗi lần phải ngồi vào bàn với hội người Anh, tôi sẽ nghĩ: ‘Bỏ mọe rồi.’ Họ thường mời: ‘Đến đây nào bro, ngồi xuống đi.’ Tôi sẽ ngồi im lắng nghe họ nói chuyện và, dần dần, từng chút một, không cần cầm bút ghi chép hay có giáo viên chỉ dạy, tôi cũng tiếp thu được thứ ngôn ngữ này. Mấy anh bạn người Anh rất tốt với tôi, họ đối xử rất tử tế và luôn bảo vệ tôi. Mà dù sao thì những gì diễn ra trên sân cỏ mới là mối quan tâm lớn nhất của tôi. Và tôi đã có một kết thúc không tệ lắm ở nơi này.”

Cuối cùng, Agüero đã trở thành một biểu tượng lịch sử bất tử của Manchester City, được dựng tượng bên ngoài sân nhà Etihad của họ, tái hiện khoảnh khắc anh chọc thủng lưới QPR để mang về chức vô địch Premier League đầu tiên cho CLB này. “Nhiều bạn bè tôi đã tới đó xem các trận đấu và gửi cho tôi những bức ảnh về nó. Tôi nhìn chúng và nghĩ: ‘Điên rồ thật đấy.’ Cái thứ này sẽ mãi mãi đứng ở đó,” Agüero chia sẻ. “Càng về sau, tôi càng cảm nhận được rõ hơn nữa tầm quan trọng của bàn thắng đó, nhưng đôi khi tôi lại thấy ngại khi nghe người ta nhắc lại nó vì tôi nghĩ: ‘Này, đâu chỉ có mình tôi tạo nên nó.’ Nghĩ xem, nếu hôm ấy Mario Balotelli mà không chuyền bóng thì sao? Đó là bàn thắng quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi và cũng là quan trọng nhất trong lịch sử City. Tôi biết chứ. Đó là pha lập công của Kun Agüero, vậy tất nhiên là tôi rất hạnh phúc, rất tự hào vì mình đã ghi được nó, và nó sẽ mãi mãi là một phần cực kỳ quan trọng trong lịch sử CLB. Nhưng đó là công sức của cả đội.”

Sergio Aguero Bố chưa bao giờ khen tôi chơi tốt, và chính điều đó giúp tôi có ngày hôm nay 4
 

Agüero đã gắn bó với Man City tròn một thập kỷ khi Guardiola quyết định rằng đã đến lúc anh phải ra đi. Không lâu sau đó, anh đã nhận được một cuộc gọi từ Lionel Messi. Họ đã là bạn thân của nhau từ năm 15 tuổi, là bạn cùng phòng trong mỗi lần được gọi lên ĐTQG, và Messi có một ý tưởng: Tại sao Agüero không đến Barcelona nhỉ? CLB này đang tìm kiếm một số 9. “Nghĩ mà xem, đó sẽ là một viễn cảnh tuyệt vời: Một cơ hội để cùng nhau chuẩn bị thật tốt cho World Cup 2022,” Aguero hồi tưởng.

Nhưng chỉ vài ngày sau, cuộc khủng hoảng tài chính của Barca đã buộc Messi phải rời CLB này. Rồi đến tháng 10 năm đó, trong lần đá chính thứ hai cho Blaugrana, Agüero đã phải rời sân sớm và không bao giờ trở lại được nữa. Khi đó, ngôi sao người Argentina đang đạt được một trạng thái thể lực, thể hình rất tốt, nhưng cơn stress từ cuộc ly hôn của cha mẹ đã khiến tinh thần anh xuống dốc nghiêm trọng. Hôm ấy - trong cuộc đối đầu Alavés - không phải là lần đầu Agüero gặp vấn đề về tim. Năm 13 tuổi, anh từng phải phẫu thuật và cũng đã trải qua thêm vài ca khác, các bác sĩ đã mô tả anh là một bậc thầy trong việc kiểm soát stress. Agüero đã đinh ninh rằng biến cố lần này chẳng tới mức quá trầm trọng. Nhưng sự thật là lần rối loạn nhịp tim này lại hoàn toàn khác. Bác sĩ đã thẳng thắn nói với anh: “Nếu cậu là con trai tôi, tôi sẽ khuyên cậu đừng bao giờ đá bóng nữa.”

Sergio Aguero Bố chưa bao giờ khen tôi chơi tốt, và chính điều đó giúp tôi có ngày hôm nay 5
 

Cuối cùng, Agüero quyết định rằng mình đã có một sự nghiệp đủ để có thể vỗ ngực tự hào rồi và đây là thời điểm thích hợp để dừng bước. “Cơ mà tới giờ tôi vẫn chưa nhận được khoản lương hưu nào đâu đấy nhé,” anh cười phá lên. Tuy đã chia tay sân cỏ, nhưng cựu tiền đạo người Argentina vẫn rất bận rộn. Anh đã đầu tư vào ngành khách sạn và trở thành một streamer đình đám trong thời kỳ đại dịch COVID-19, cuốn hút mọi người bằng sự hài hước và thân thiện. Ban đầu, Agüero tăng cân khá nhiều, “Tôi không chỉ béo lên đâu, mà còn phát phì luôn”, nhưng sau đó đã thay đổi chế độ ăn uống và giờ đây anh lại trông rất bảnh bao, phong độ. Anh bảo rằng mình đang tận hưởng giai đoạn mới của cuộc đời. Sự kiện ở Cannes là một niềm vui lớn. Ở đó, ít nhất là bề ngoài, Agüero đã tỏ ra rất thoải mái, lạc quan. Những người xung quanh ngôi sao người Argentina bảo rằng giờ đây họ thấy ở anh sự bình yên, tự do tự tại. Nhưng dẫu vậy, sự thật vẫn là người đàn ông đáng nể này đã không có được một cái kết hoàn hảo cho sự nghiệp lừng lẫy của mình.

Sergio Aguero Bố chưa bao giờ khen tôi chơi tốt, và chính điều đó giúp tôi có ngày hôm nay 1
 

“Kế hoạch ban đầu là chơi bóng chung CLB với Leo rồi cùng cậu ấy chinh phục World Cup,” Agüero kể. “Nhưng rồi vụ kia xảy ra với cậu ấy. Sau đó tới vụ rối loạn nhịp tim của tôi, thế là…” anh ngừng lại, im lặng một hồi.

Khi trận chung kết World Cup ở Qatar kết thúc, Agüero đã cõng Messi trên vai, còn người bạn thân của anh thì nâng cao chiếc cúp vàng – 17 năm đã trôi qua kể từ ngày họ cùng nhau đoạt chức vô địch thế giới U20. “Dù không thi đấu, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình là một nhà vô địch,” Agüero tâm sự. “Bàn thắng cuối cùng của tôi là vào lưới Real Madrid, cũng không tệ lắm nhỉ. Và tại Barcelona, tôi cũng đã nhận được tình cảm rất nồng hậu từ người hâm mộ. Họ tốt với tôi lắm, cách họ đối xử với tôi thật tuyệt vời. Cứ như thể tôi là Messi vậy. Đã có lúc tôi phải bảo: ‘Này, tôi đâu phải Leo.’”

Đúng vậy, anh không phải Leo. Anh là Sergio Agüero – và anh cũng rất xuất sắc theo cách riêng của mình.

Theo Sid Lowe, The Guardian

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Lamine Yamal và khởi đầu vượt ngoài tầm với của cả Messi

Bóng đá là thế giới đầy cảm xúc, nơi người ta dễ dàng thổi phồng giá trị của một cầu thủ chỉ sau vài khoảnh khắc toả sáng. Nhưng với Lionel Messi, mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Sẽ chẳng ích gì khi khen ngợi anh quá nhiều, bởi ngay cả những lời tán dương tưởng như phóng đại nhất cũng đều là sự thật.

Danke, Thomas Muller!

Khi mặt trời khuất bóng và bầu trời Fröttmaning chuyển từ xanh sáng sang đen sẫm lúc 20h51, Thomas Müller cầm chiếc đĩa bạc Bundesliga lấp lánh, leo lên hàng rào để trao nó tận tay những CĐV ở khán đài Südkurve, nơi đã bao lần hát vang tên anh. Họ đã hô vang “Müller, Müller” như muốn ngăn dòng thời gian lại, níu giữ những gì sắp sửa khép lại.

Trent Alexander-Arnold sẽ mang lại điều gì cho Real Madrid?

Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực theo đuổi, Real Madrid sẽ sở hữu Trent Alexander-Arnold vào mùa hè năm nay. Câu hỏi đặt ra là: hậu vệ phải người Anh có thể mang theo những gì trong hành trang gia nhập CLB vĩ đại nhất thế kỷ 21?

X
top-arrow